Kể từ khi Đổi Mới (1986), phân cấp ở Việt Nam đã được mở rộng, nhưng vẫn còn hạn chế trong phân cấp ngân sách và hành chính hơn là phân cấp chính trị. Từ quan điểm tập trung, phân cấp đã phá vỡ tính thống nhất của các chính sách quốc gia và khuyến khích cạnh tranh không lành mạnh giữa các chính quyền địa phương. Đối với các chính quyền địa phương, phân cấp luôn thiếu vắng quyền tự chủ thể chế và thiếu nguồn lực tài chính.