Phát biểu của học viên Trần Thị Bích Ngọc (MPP2023) trong ngày Khai giảng MPP2024
October 27, 2022

Phát biểu của học viên Trần Thị Bích Ngọc (MPP2023) trong ngày Khai giảng MPP2024

October 27, 2022

Kính chào Thày Cô, các vị khách quý, và toàn thể Anh Chị nhân viên của trường,

Chào mừng các bạn MPP24 đến với ngôi nhà chung Fulbright,

Đứng ở đây ngày hôm nay mình vẫn còn ngạc nhiên lý do tại sao được chọn để chia sẻ một vài trải nghiệm với các bạn MPP24, bởi mình thực sự không phải là người xuất sắc nhất lớp. MPP23 chúng mình, sau một chặng đường dài đi với nhau, mình nhận thấy khi nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên trên hay xuống dưới, thì "mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười."

Hơn một tuần trước, MPP23 chúng mình đã kết thúc môn học cuối cùng và còn lưu luyến rất lâu ở hàng ghế dưới kia không muốn về, có quá nhiều bâng khuâng, hụt hẫng, tiếc nuối đan xen lẫn lộn. Đêm học cuối đó chúng mình thao thức nhắn tin cho nhau không phải để hỏi bài, mà là để hỏi nhau nhớ nhiều không, buồn nhiều không. Chúng mình biết, đang bước ra khỏi một trong những quãng thời gian tuy gian khổ, nhưng đẹp đẽ, và đáng nhớ nhất của đời người.

Cách đây một năm, khi bước chân vào trường, mình đầy bỡ ngỡ với buổi đầu khai giảng online, chúng mình dù đến từ các nghề nghiệp khác nhau, bôn ba khắp mọi nẻo đường, thì khi tập hợp về đây dưới mái trường này, trước các Thày Cô, mình vẫn thấy thật nhỏ bé, cảm giác mình được trở về là con số 0 tròn trĩnh. Là một con số không, để đắm say tiếp nhận biết bao kiến thức từ các Thày Cô. Như các bạn tại thời điểm bây giờ, lúc đó mình đã rất hào hứng với niềm tin rằng sau một năm học, chắc chắn mình sẽ dịch chuyển đâu đó lên con số 2 số 3. Thế nhưng, sau một năm học mình nhận ra mình vẫn là con số 0 tròn vo, có thể to hơn và rỗng hơn nhưng thâm trầm hơn.... Bởi sự học là mãi mãi, kiến thức là vô tận, xã hội vẫn luôn vận động, những gì chúng ta làm được cho cộng đồng, nếu có - thì cũng rất nhỏ bé. Những gì Fulbright mang lại cho mình là tư duy và khả năng tiếp nhận, hoài nghi, đánh giá tất cả những vấn đề mình sẽ gặp trong cuộc sống bộn bề này.

Các bạn thân mến, tại thời điểm này, các bạn chưa thể hình dung nơi mình đang bước chân vào sẽ thế nào phải không. Lớp mình vẫn hay nói đùa nhau rằng, trên đời này chỉ có hai thứ hành xác vô cùng sung sướng mà cũng đầy đau đớn, khoái cảm, đó là nộp tiền đi chạy và vào học Fulbright.

Các bạn đang bước chân vào một giai đoạn mà bất kể ngày nắng hay mưa, ngày lễ hay sinh nhật, bất kể chiều 30 Tết hay đêm Valentine lãng mạn, thì tài liệu và assignment vẫn sẽ ùn ùn đổ về, không cảm xúc, không chút ý thức gì về thời gian, các bạn chỉ có cách nhìn nhau trong nước mắt và gào thét lên "Are you human being?". Các bạn cứ phải phản ứng, phản ứng mãnh liệt, gào thét lên, phàn nàn thật nhiều... bởi than phiền là việc chúng ta, còn nghe hay không là việc của các Thày!

Nhưng quả ngọt và kỷ niệm nào cũng chỉ sâu sắc và xứng đáng khi nó được đẩy đến tận cùng của giới hạn. Chính những assignment này sẽ đưa các bạn đến gần với nhau hơn, các bạn sẽ có những trải nghiệm căng thẳng và đau khổ như bất kể Fulbrighter nào, sẽ có những đêm dài ngồi chạy mô hình bên nhau, xoá mù số cùng nhau... dưới ánh đèn này, trong căn nhà này, hay trước tiệm Cirle K mỗi đêm khuya khi bảo vệ trường đuổi về vì hết giờ. Chính những khoảnh khắc bên nhau này sẽ khiến các bạn "À" lên vì bất ngờ, vì khám phá thêm một kiến thức nào đó bản thân chưa từng biết đến. Và trong mỗi giây phút này, các bạn sẽ xây nên một ký ức thật đẹp bên nhau, một quãng thời gian tuyệt vời, không trải nghiệm học hành nơi nào có thể đem lại cho bạn được cảm giác độc đáo ấy.

Cá nhân mình không có nhiều cơ hội được học hành bài bản, do vậy mình trân trọng từng phút giây dưới ngôi trường này. Như đã nói, mình chắc chắn không phải là người đứng nhất lớp về bất cứ mặt nào, nhưng có một điều mình tin mình đứng nhất, đó là việc đến trường nhiều nhất! Bởi không có một môi trường nào cho mình cảm giác được an toàn, được chia sẻ, được học hành mà không gặp bất kỳ rào cản nào như ở Fulbright. Và cũng chính nơi đây, mình được truyền cảm hứng, tìm thấy được sự đồng cảm với các giá trị sống, đề cao sự tự trọng, tính chính trực. Đúng như ban giảng viên và trợ giảng vẫn thường nói, chỉ cần bạn nỗ lực, không ai bị bỏ lại phía sau.

Mình rất thích một câu thoại trong phim Pather Panchali của đạo diễn Satyajit Ray, "tất cả chúng ta tại một thời điểm nào đó trong cuộc đời đều cần phải dịch chuyển, sự dịch chuyển sẽ làm con người bớt nhỏ mọn hơn", với mình, sự dịch chuyển không chỉ mang ý nghĩa về địa lý, nó còn là sự dịch chuyển trong tâm hồn, sự lớn lên về nhận thức và tư duy.

Chào mừng các bạn đến với ngôi nhà Fulbright, nơi có khả năng góp phần dịch chuyển tâm hồn chúng ta đến với những giá trị tốt đẹp và ý nghĩa hơn cho chính bản thân mình, cho cộng đồng và xã hội.

Thay mặt các bạn MPP23, chúc các bạn MPP24 có một quãng thời gian tu luyện khổ hạnh nhưng vô cùng xứng đáng tại Fulbright!

Kính chúc Thày Cô, các Anh Chị nhân viên của trường sức khoẻ, bình an và hạnh phúc.

Trân trọng,

Trần Thị Bích Ngọc

Thay mặt MPP23.

Những bài viết liên quan

Trang web này sử dụng cookies để cung cấp trải nghiệm người dùng tốt hơn.

Các cookies cần thiết (Essential Cookies) được mặc định và là cơ sở để trang web hoạt động chính xác. Cookies phân tích (Analytics cookies) thu thập dữ liệu ẩn danh để cải thiện và theo dõi website. Cookies hiệu suất (Performance cookies) được sử dụng bởi bên thứ ba để tối ưu hóa các ứng dụng (như video và bản đồ) được tích hợp trong trang web của chúng tôi. Để chấp nhận tất cả cookies, vui lòng bấm vào 'Tôi chấp nhận.'