Trong hai thập kỷ vừa qua, Hàn Quốc đã thực hiện nhiều hình thức phân cấp và tính dân chủ ở các địa phương đã được cải thiện đáng kể. Tuy nhiên, mặc dù Hàn Quốc có thể chế dân chủ địa phương khá phát triển như bầu cử định kỳ, phân chia rõ ràng giữa cơ quan hành pháp và lập pháp, bầu cử bãi nhiệm. v.v. (dân chủ địa phương theo định nghĩa của Weber), tỉ lệ tham gia của người dân vào chính trị trên thực tế vẫn khá thấp và công việc chính trị chủ yếu vẫn do giới thượng lưu thực hiện (không phải dân chủ địa phương theo định nghĩa của Tocqueville). Vì sao hiện tượng này diễn ra? Quyển sách trả lời câu hỏi này thông qua nghiên cứu quỹ đạo phát triển của mối quan hệ giữa trung ương và địa phương từ góc độ so sánh lịch sử.
Những bài viết liên quan